Từ ấy trong tôi bừng cháy rạ,
Mặt mài xấu xí giống như ma,
Hồn tôi bây giờ đương lạnh giá,
Giờ chỉ còn miếng thịt dính trên da.
Tôi buộc hồn tôi dưới gốc dừa,
Để hồn trang trải với nắng mưa,
Nhưng giờ cháy rạ không thuốc chữa,
Chui vào nhà chứa vậy là vừa.
Tôi đã là ma của vạn nhà,
Là nạn nhân cháy rạ nan y,
Là con quỷ đầu đường xó chợ,
Không áo cơm, cù bất cù bơ.